ĂN UỐNG VÀ SỨC KHỎE

PHONG BENH HON CHUA BENH

TRI THUC LA SUC MANH

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Truyện ngắn vui Thư giãn

Trí Thức

Tử Can (Trung Quốc)
Phạm Tú Châu dịch

      Trái hẳn lệ thường, lần này Tổng biên tập Uông lại hôn từ biệt bà vợ tóc đã hoa râm khiến bà lúng túng ngượng nghịu, tay chân chẳng còn biết để vào đâu. Sở dĩ ông TBT hứng chí, bất chấp khả năng có thể bị con cái bắt gặp ông có hành động bất thường đó là vì cuối cùng ông đã thuyết phục được bà vợ hay lo cả nghĩ thả cho ông xa nhà tới một nơi cách đó hơn 100 dặm để dự một cuộc họp.
Khi ông nhận được giấy mời đi họp thì đã chẳng còn thời giờ ra ga mua vé trước. Bà khuyên ông hôm sau hẵn đi để lúc lên tàu có được chổ ngồi. Tuy đường đi chỉ mất khoảng 3-4h nhưng với sức vóc học trò như ông lại gần 60 tuổi đầu mà phải chịu tội chịu nợ đứng suốt mấy tiếng đồng hồ thì thật cũng khó kham nổi.
Ông Uông thì lại không lấy thế làm điều khó nghĩ. Đường đường TBT một tờ báo lớn cấp tỉnh, có lẽ nào đến ghế cứng cũng không kiếm được một chỗ? Ông chìa cho bà thấy tấm danh thiếp in đủ các chức vụ của một trí thức như TBT, Ủy viên HĐKH, Hội viên hội Nhà văn...bằng 2 thứ tiếng Trung và Anh cùng tờ báo khổ lớn in rất đẹp, vừa được đổi cho đúng cỡ quốc tế rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Bà vợ thôi không nói gì nữa. Bà biết chồng nhiều lần nhờ ba cái thứ đó mà giải quyết ngay được vé xe tàu và ghế nằm, chẳng phải lo lắng gì hết. Mặc dù mấy năm gần đây cái thói muốn được việc phải chi tiền ngày càng quá đáng. Nhưng người có văn hóa thì hẳn vẫn được người khác kính trọng chứ!
Quả nhiên,trên tàu đông nghẹt. Chưa nói đến ngồi, chỉ đứng thôi cũng khó tìm được chỗ len chân. Lên tàu chưa được mấy phút, ông TBT đã bị xô đi đẩy lại như nắm than quả bàng, toát cả mồ hôi. Khó khăn lắm ông mới theo đà len được vào một chỗ tương đối rộng nhưng đứng chưa vững chân thì một mùi hôi thối xộc voào mũi khiến ông suýt nôn. Thì ra một hành khách tí hon không len được ra nhà vệ sinh đã bậy cả ra quần.
Cuối cùng một nhân viên đường sắt cũng len qua chỗ ông. Ông Uông vội vàng trao cho chị ta tấm danh thiếp và quyển tạp chí rồi khẩn khoản đề nghị cô giúp cho một chỗ ngồi.
Cô nhân viên lạnh nhạt cầm lấy tấm danh thiếp và quyển tạp chí, chẳng buồn đáp lại một câu rồi gào lên "Lui ra, lui ra nào!" và đi mất dạng.
hy vọng nóng bỏng của ông Uông tắt ngúm. Ông thầm nghĩ chuyến này hẳn xúi quẩy và hối là không nghe lời vợ, thật đáng kiếp! Nhưng khi ông đang ủ rủ vì tuyệt vọng thì có người giơ tay vỗ vào vai ông từ phía sau. Ông gắng lắm mới quay được đầu lại và ngạc nhiên hết sức khi thấy đó là cô nhân viên đường sắt mà ông vừa trao danh thiếp và tặng tạp chí cách đó ít lâu. Ông nghĩ không ra vì sao cô lại vỗ vai ông và vỗ với vẻ tình cảm đến như vậy. Không kịp để ông tỉnh trí lại, cô nhân viên đã kéo luôn tay ông, tủm tỉm cười bảo:
- Xin mời TBT theo em đi lối này!
Cô dẫn ông sang toa dành riêng cho nhân viên trên tàu nghỉ ngơi, mời ông ngồi xuống chiếc ghế bọc nệm da, rồi vừa rót trà, vừa tươi cười dịu dàng nói:
- Chuyến tàu hôm nay quá đông khách, tiếp đón không được chu đáo, thiếu quan tâm đến TBT, xin thứ lỗi cho.
Nói xong, cô còn khen tạp chí thế này thế nọ mấy câu rồi lại vội vàng ra khỏi toa.
Mấy hôm sau, TBT họ Uông về nhà với vẻ vui mừng hớn hở. Thấy con cái đi vắng cả, ông lại ôm hôn bà khác hẳn lệ thường và kể lại cho bà nghe chuyện ông được đãi ngộ ưu tiên như thế nào trên tàu hỏa.
Nghe xong, bà rất ngạc nhiên, không ngờ thời buổi này lại còn có người kính trọng trí thức đến thế! Rồi bà lại sinh nghi, hay là ông già giở cái thủ đoạn tán tỉnh mà xưa nay ông rất coi khinh? Hẳn phải như thế cô nàng mới đền đáp thân ái đến vậy. Sực nhớ ra một điều, bà vội vàng đến mở ngăn kéo, nhìn một lát rồi mặt mày tươi tỉnh hẳn lên.
Thì ra quyển tạp chí mà ông tặng cô nhân viên trên tàu là cuốn bà dành riêng để chuẩn bị tặng cho cô giáo chủ nhiệm của thằng cháu nội, trong đó có kẹp tờ 100 NDT đã được máy kiểm tiền nghiệm đúng là bạc thật. Tuy ông lấy nhầm làm bà mất thêm 100 nữa, nhưng bà không muốn nói toạc cho ông biết cái pha sặc mùi kim tiền đó. Bà nghĩ, thôi cứ để cho ông tin vào một chuyện đẹp trên đời dù đó là chuyện giả hoàn toàn!

Sưu tầm từ Internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tổng số lượt xem trang