ĂN UỐNG VÀ SỨC KHỎE

PHONG BENH HON CHUA BENH

TRI THUC LA SUC MANH

Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Chữa bệnh gan theo Khí công Y đạo

I-Vai trò của gan theo Tây y
Gan là cơ quan nội tạng lớn nhất trong cơ thể, nặng khoảng 1,2 kg, nằm bên phải khoang bụng, ở vị trí từ xương sườn thứ 5 đến xương sườn thứ 8. Gan là đầu mối thiết yếu của quá trình trao đổi chất và là cơ quan quan trọng duy trì sinh mệnh co người.
  Gan là tuyến tiêu hóa lớn nhất trong cơ thể, có chức năng sinh lý phức tạp. Bộ phận gan có sự thay thế cũ mới và liên qua đến sự sống của con người từng giờ, từng phút. Trong đó chức năng chủ yếu của gan là hợp thành và tồn trữ mỡ, các loại đường, protein, tiết ra và bài tiết dịch mật, điều tiết miễn dich và dung lượng máu. Vì vậy gan được ví như “ nhà máy lớn” trong cơ thể con người.
    Gan là nơi chủ yếu thay thế đường, là cơ quan chủ yếu duy trì cố định lượng đường trong máu và điều tiết các loại đường khi người ta ăn các loại tinh bột như gạo, thức ăn chế biến từ bột mì và đường hoặc đồ ăn có chứa đường thì sau khi tiêu hóa sẽ  biến thành đường gluco. Do dạ dày hấp thụ lượng đường cao vào máu, máu từ gan hút đường gluco và chuyền thành đường glucogen dự trữ trong gan. Khi bị sốt, khi lao động hoặc lúc đói thì lượng đường máu bị tiêu hao một lượng lớn, đường máu giảm xuống để duy trì lượng máu ở trạng thái bình thường. Khi gan bị bệnh nặng, viêm gan cấp tính kèm theo hoại tử tế bào, sẽ thường phát sinh lượng đường máu thấp. Ngược lại lượng đường máu cao thường phát sinh ở người viêm gan mạn tính hoắc xơ gan.
    Gan có chức năng thay thế protein: protein là bộ phận chủ yếu tạo thành trong cơ thể người, là một vật chất của hoạt động sống. Ngoài albumin, còn loại protein như albumin trứng, albumin đường, albumin mỡ... đều do bộ phận gan tao thành. Gan của người trưởng thành bình thường mỗi ngày tạo ra 50 mg albumin, trong đó chủ yếu là huyết tương albumin và hợp thành khoảng 2 mg. Một bộ phận albumin hợp thành được đưa vào máu cung cấp cho cơ thể, một phần tồn trữ tại gan. Khi lượng protein không đủ, lượng protein dự trữ ở gan có thể cung cấp cho cơ thể sử dụng.
     Gan có vai trò quan trọng trong quá trình tiêu hóa hấp thụ, phân giải, hợp thành và vận chuyển mỡ . Nếu rối loạn thay thế mỡ, lượng mỡ có thể xếp đống tại các cơ quan hay tổ chức, tạo thành mỡ béo hoặc mỡ gan.
    Ở gan còn có khả năng tiết mật, quá trình này không bao giờ gián đoạn. Mật tiết ra được đựng trong túi mật, lúc đó chất men gan có trong mật có thể” sửa hóa mỡ”, rất có lợi cho việc phân giải và hấp thụ chất béo. Ngoài ra mật còn có tác dụng trong việc kích thích nhu động ruột và dạ dày, ức chế sự sinh trưởng của vi khuẩn.
      Gan giữ vai trò quan trọng đối với việc tạo thành tồn trữ và thay thế các
Vitamin A, D,K...
      Gan – yếu tố trưởng thành máu đông: trong cơ thể người, đại bộ phận các yếu tố đông máu là do gan hợp thành. Khi chức năng gan không tốt, bị bệnh viêm gan mãn tính, xơ gan thì rất hay chảy máu cam, chảy máu chân răng, hoặc chân tay xuất hiện những nốt xuất huyết
     Ngoài ra còn có chức năng giải độc, miễn dịch, thay thế hormon.
Như vậy gan chính là “ nhà máy hóa học” của cơ thể.
II-              Quan niệm về  can( gan) theo Đông Y
Can với đởm (mật) cùng ở một nơi, thuộc hành mộc, về phương Đông, tính cương, nhờ huyết nuôi dưỡng, thuộc mùa xuân, sắc xanh, chủ mưu lự và quyết đoán, biến tính giận dữ, ghen tuông, kêu gào. Từ 2 sườn trở xuống, với bụng dưới tới âm nang đều là khu vực của can. Can lại chủ cân( gân) rất dễ động khi sinh co giật, bốc lên tới đỉnh đầu, làm rức đầu. Móng chân tay là chất thừa của gân, khai khiếu ra mắt.
III-           Một số bệnh của gan và cách chữa theo KCYD
1. Bênh gan dị ứng, gan không làm việc, chờ thay gan
Xin Thầy giúp người bạn hàng Xóm:
Bạn hàng xóm là Nữ , người Brazil khoãng 35 tuổi, bị bệnh gan ,bác sĩ bệnh viện nói là gan did not work properly, và đang chờ xếp hàng thứ tự để thay lá gan mà không biết là có lá gan nào để thay không? Ngừoi nữ này cũng bị dị ứng rất nhiều đối vơí các thứ ăn kể cả trái cây,thân thể bị mập lắm.
Cảm ơn Thầy . Con tên là Phát Lý ở Revere Mass USA.
Trả lời :
Tây y xúi dại cần uống nhiều nước để thận lọc, nên những người sống ở tây phương có thói quen uống nước nhiều để lo cho chức năng thận mạnh, mà bỏ quên hay ích kỷ chỉ biết đến chức năng thận mà không lo cho những chức năng khác trong cơ thể như tim, bao tử, phổi, gan..., chúng cũng cần phải được săn sóc đồng đều, để chức năng ngũ tạng hoạt động đồng bộ, cơ thể mới giữ được quân bình khí huyết.
Theo đông y khi uống nước nhiều làm chức năng thận suy yếu thì không nuôi con nó là gan, nên chức năng gan hư, khi chức năng gan yếu, mất chức năng co bóp, không cung cấp máu cho tim tuần hoàn, chức năng tim suy không giúp điều hòa nhiệt độ cho bao tử hấp thụ và chuyển hóa thức ăn, làm ứ lại thức ăn không chuyển hóa thành khí lực và thành máu, mà biến thành đàm mỡ, chức năng bao tử yếu không chuyển hóa khí để giúp mạnh chức năng phổi, trong xoang phổi sẽ chứa nhiều xoang đàm làm khó thở, rồi chức năng phế yếu không có hơi sức để rặn đi cầu, nên rối loạn chức năng bài tiết, uống nước nhiều làm trương phình ruột làm liệt cơ ruột không co bóp đẩy phân ra ngoài, chứa độc tố lâu trong ruột lại thấm vào máu chứa trong gan nên gan chứa máu nhiễm độc trở thành bệnh yếu gan, chai gan, ung thư gan. Đó là một vòng luẩn quẩn của bệnh tật do ăn uống sai lầm mà thiếu vận động cơ thể.
Đông y chú trọng khí huyết của lục phủ ngũ tạng có thể đo kiểm chứng được bằng máy đo áp huyết ở mỗi tạng phủ bằng huyệt, rồi so sánh với tiêu chuẩn áp huyết theo tuổi để tìm ra bệnh hư hay thực, từ đó sẽ điều chỉnh lại chức năng tạng phủ bằng cách ăn uống, chọn bài tập khí công phù hợp, và luyện thở thần điều chỉnh chức năng thần kinh, giúp cho Tinh-Khí-Thần hoà hợp thì bệnh tự khỏi.
Giáo lý Phật Giáo dạy rằng khi biết sai, mà do cố chấp bởi sở tri kiến, bởi cái học và hiểu biết của thế gian, nên không chịu sửa chữa lỗi sai, thì những người đó gọi là si mê, kiến thức ấy giống như một ly nước đầy, không thể tiếp nhận thêm những kiến thức khác, nên kiến thức đó hạn hẹp. Muốn tiếp nhận thêm kiến thức khác thì phải bỏ những kiến thức cũ giống như đổ bỏ ly nước cũ để nhận ly nước mới để sang một lãnh vực khác thì con người mới tiến hóa tâm linh được. Do đó đã có nhiêu vị giáo sư học giả trước kia tự kiêu ngã mạn bao nhiêu, nay mới hiểu được sự ngu muội (si mê) đã cản trở sự tiến hóa tâm linh của họ, nay họ trở nên nhún nhường, chấp nhận để học hỏi thêm những kiến thức mới, tự nhiên họ có lối sống thoải mái hòa hợp với mọi người, không còn chứa cái TA ngã mạn của mình thì thân tâm được an lạc, không bệnh tật.
Riêng về ngành y khoa chữa bệnh si mê đến độ, từng thấy những bệnh ung thư, hay uống nước nhiều bị lọc thận, đều thấy kết qủa sức khỏe càng suy yếu đến 1-2 năm thì chết, mà vẫn còn tin vào phương pháp này mà không chịu đổi phương pháp khác, giống như mình đã có một ly nước đầy, uống không còn ngon nữa, mà không chịu đổ bỏ ly ấy để rót một ly nước khác xem mùi vị có ngon hơn không. Do đó các vị thiền sư đã nhìn thấy hết sự si mê của chúng sinh, nên các ngài phải thở dài than một câu thấm thía : Chúng sinh không muốn hết bệnh.
Cách chữa đơn giản nhất trong bệnh này là bỏ bớt uống nước, tập khí công những bài nào làm cơ ruột co bóp, gan co bóp để loại bỏ độc tố, tiêu những khối u bướu là những u mỡ, u khí, u máu tụ, khối xơ, phục hồi chức năng tim, gan, tỳ, phế, thận hoạt động mạnh đồng bộ trở lại.
Do đó chọn những bài tập khí công dưới đây tập luyện mỗi ngày 4 lần, sáng, tối, và sau hai bữa ăn 30 phút :
Sáng tập toàn bài thể dục khí công : http://www.youtube.com/watch?v=g-mn4KNrl8Y
Sau bữa ăn trưa và chiều 30 phút tập bài Kéo Ép Gối Thở Ra Làm Mềm Bụng 200 lần sau đó tập ngay bài Nạp Khí Trung Tiêu 5 lần.
Tối nằm tập thở thiền ở huyệt Trung Quản để giúp gan tống dịch chất dơ bẩn trong gan chảy xuống theo đường bài tiết, mỗi ngày độc tố thoát theo đường bài tiết một ít, gan mềm một ít, dần dần độ thở co bóp của gan phồng lên, xẹp xuống mạnh hơn, đông y gọi là can khí được phục hồi, các tế bào gan được thay cũ đổi mới, lấy tay sờ ấn vào vùng gan, bụng, không còn điểm đau tức nào nữa, việc ăn ngủ, tiêu tiểu tốt thì cơ thể khỏe mạnh hết bệnh tật.
Nếu áp huyết cao thì cuối tuần uống Phan Tả Diệp để lọc độc cho gan, làm giảm cân, mền gan.
Tập trong 3-6 tháng đều đặn sẽ có kết qủa sau khi tái khám, và tiếp tục chữa bệnh bằng khí công không dùng thuốc sẽ không gây độc cho máu, giúp cơ thể khỏe mạnh không bệnh tật.
Thân
Doducngoc
2. Bệnh Men Gan Tăng Cao (Chai gan, xơ gan, viêm gan A,B,C, ung thư gan)
Câu hỏi của nhiều bệnh nhân.

Tùy theo mức độ men gan tăng cao sẽ tạo thành bệnh chai gan, xơ gan, viên gan A, B, C, ung thư gan...Khi đo áp huyết kiểm chứng, áp huyết tay phải khác với tay trái, có hai loại hư chứng và thực chứng, và máy đo áp huyết báo rõ ràng hơn bằng các con số chính xác để biết chứng hư hàn hay chứng hư nhiệt là lọại mãn tính, và loại chứng thực hàn hay chứng thực nhiệt thuộc cấp tính, bệnh nặng có thể chết ngay.
Cách chữa của Đông y khí công theo Tinh-Khí-Thần :
Tinh :
Dùng hai loại thuốc phối hợp : Làm hạ men gan bằng thuốc Ngũ Vị Tử, tối hôm trước uống 5 viên để đẩy men gan ra khỏi máu trong gan. Tối hôm sau uống 2 viên Phan Tả Diệp mua ở tiệm thuốc tây, tên Senna Laxatif, để rút tẩy độc trong gan theo đường ruột xổ ra ngoài. Cứ một tối uống Ngũ Vị Tử, một tối uống Phan Tả Diệp.
Đã có một nữ bệnh nhân lớn tuổi, viêm gan C, men gan tăng cao, lá gan sưng và bị phồng dộp những bọc mụn bên ngoài lá gan như bánh tráng nướng. Bác sĩ cho biết cần phải thay gan, nhưng ông khuyên, người lớn tuổi không chịu nổi thuốc gây mê trong thời gian lâu 7-8 giờ khi giải phẫu, có thể chết trong thời gian phẫu thuật, nên giải phẫu cũng nguy hiểm, còn không giải phẫu thì chỉ còn sống được 3 tháng. Bệnh nhân chấp nhận cứ để tư nhiên chưa chắc đã chết, còn nếu giải phẫu sẽ bị rủi ro chết ngay thì oan mạng.
Khí :
Bà đã đến với khí công, khi tôi vuốt vùng gan, tay mình cảm nhận được những mụn nước bên ngoài lá gan, mỗi lần vuốt khi bệnh nhân thở ra, nó nổ kêu pọc pọc, một thời gian bên ngoài lá gan phẳng trở lại, rồi tập Kéo Ép Gối Thổi Hơi Ra Làm Mềm Bụng 200 lần, tại sao phải thổi hơi ra, vì bà bị bệnh cao áp huyết, phải thổi mạnh hơi ra làm hạ áp huyết, sau khi tập, áp huyết từ 180/95mmHg mạch 65 xuống còn 130/85mmHg mạch 75. mặt hết sưng phù, mầu da mặt xanh đen đã hồng hào trở lại. Bà tập khí công bài Kéo Ép Gối Thổi Hơi Ra Làm Mềm Bụng 200 lần, mỗi ngày 3 lần, và uống hai loại thuốc trên.
Bà nói trước kia cứ ngồi đâu ngủ đó, mất mở không lên, người lạnh, mệt mỏi. Sau 3 tháng tập luyện, người khỏe mạnh, mặt thon nhỏ, hồng hào, áp huyết thấp. Khi tái khám, bác sĩ cho thử máu, không nói gì, chỉ hỏi bà vẫn uống thuốc tây chứ. Bà trả lời có, nhưng thật ra bà không uống. Một năm sau, bà xin bác sĩ cho bà tái khám, bác sĩ không trả lời kết qủa, khi gia đình đến bệnh viện hỏi kết qủa, bác sĩ nhìn vào hình scan, hồ sơ, kết qủa thử máu, bà kể cho tôi nghe, bác sĩ cứ lắc đầu không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bác sĩ nói, tôi thấy gan của bà bình thường không có bệnh, bà có uống thuốc gì không. Bà trả lời. tôi chỉ có tập khí công thôi. Bác sĩ khuyên bà tiếp tục tập khí công đi, bà khỏi phải thay gan nữa.
Lý thuyết đông y chỉ có một câu : Thông bất thống, thống bất thông. Nếu khí huyết được đầy đủ và lưu thông được khắp mọi nơi trong cơ thể để thay cũ đổi mới thì cơ thể làm gì có bệnh tật. Vì vậy nguyên tắc của khí công là phải điều chỉnh cho khí huyết đầy đủ dựa vào kết qủa của máy đo áp huyết, và tập luyện khí công đều đặn, cơ thể sẽ không còn bệnh tật.
Thần :
Đặt hai bàn tay ở huyệt Khí Hải dưới rốn 5cm, nơi Đan Điền Tinh, để bổ thận nuôi gan, hạ áp huyết, an thần, ngủ ngon.
Dưới đây là phản hồi kết qủa cách chữa bệnh gan theo Phương pháp Khí Công Y Đạo của hai bệnh nhân :
a)    Bệnh nhân thứ nhất ở Montréal kể ở trên : Xin xem kết qủa xét nghiệm đính kèm trong attach.
Kết qủa trước khi chữa bằng khí công : Phần xét nghiệm men gan bị hủy bỏ, xếp hồ sơ, ngày 23-Nov 2009, vì tất cả các loại xét nghiệm qúa cao vượt tiêu chuẩn, chỉ chờ mổ. Sau khi tập khí công, bà trở lại bệnh viện xin xét nghiệm lại, bệnh viện từ chối, chỉ chờ mổ. Tôi khuyên bà đến bác sĩ khác, làm hồ sơ mới, không nói gì đến kết qủa cũ, chỉ nói là cho tôi xin thử xét nghiệm gan ngày 7-3-2010, kết qủa bác sĩ cho biết gan tốt, không có bệnh.
Bà đem kết qủa này đến bệnh viện, bệnh viện vẫn bảo phải mổ, bà đem trở lại cho bác sĩ mới, bác sĩ lại bảo, không có bệnh làm sao phải mổ. Bà hỏi ý kiến tôi bây giờ phải làm sao. Tôi trả lời : Bà cứ tiếp tục tập khí công, cảm thấy người khỏe mạnh, hồng hào, không đau đớn mệt mỏi như xưa, ăn uống tiêu tiểu tốt, ăn ngủ ngon là người không bệnh tật như cổ nhân đã nói :
Ăn được, ngủ được là tiên. Không ăn không ngủ mất tiền thêm lo.
b)    Bệnh nhân thứ hai ở Việt Nam : Chỉ tập khí công bài Kéo Ép Gối Thở Ra Làm Mềm Bụng theo DVD hướng dẫn.
Tôi là Hồ Lý, 69 tuổi, hiện ở Dalat, VN. Tháng 10.2009, tôi thử máu tại BV Dalat, men gan cao: AST(GOT)=155;ALT(GPT):129, siêu âm : cấu trúc thô, bờ gan(T) không đều cho echo kém, kết luận: Viêm gan mạn tính. Tôi khám và thử máu tại BV Chợ Rẩy, Sàigòn tại khoa Viêm Gan siêu vi, Kết quả tôi tôi bị viêm gan C, type 1, Scan gan tại Medic Center Hòa Hảo, Saigòn=xơ gan giai đoạn 3.
Tháng 11.09 ,tôi tiêm Interferon Alpha(4 lọ/tháng), uống Ribavirine theo toa điều trị của BS.Chợ Rẫy. Hai thứ thuốc nầy gây phản ứng phụ ghê quá: tôi giảm 6kg, không ăn được gì cả, ngứa khắp mình. Sau 1 tháng tôi ngưng thuốc.
May mắn anh Hòa ở Toronto, mail cho Video của Thầy Ngọc, bài tập "Kéo Ép Gối Thở Ra Làm Mềm Bụng", tôi thưc hành ngay từ ngày 24.01.2010 ,nhưng không thể 2 ngàn cái 1 ngày. Đến nay tôi ăn ngủ được, lên 5kg, không thấy ngứa nữa.
Hôm qua,tôi thử máu tại BV.Dalat, kết quả: AST=57;ALT=40, siêu âm, bs.Siêu âm nói: gan không thấy gì, bình thường, chỉ hơi thô bờ gan T mà thôi.
Tôi rất cám ơn Thầy Ngọc và các bạn đã gởi kịp Video nầy cho tôi, kính chúc bình an, hạnh phúc.
Kính chào,

3. Gan thiếu máu, nguyên nhân của nhiều loại bệnh ung thư
Nữ bệnh nhân khoảng 40 tuổi, bị đau nhức xương khớp, đang đi làm, sở cho nghỉ để chữa bệnh, đã hai năm bệnh càng nặng, tây y chẩn đoán xương thoái hóa, các khớp khô, sưng đau, thần kinh bị chèn ép, uống đủ loại thuốc giảm đau không bớt. Bệnh nhân xuống tinh thần vì cảm thấy có cái gì đang đe dọa đến sức khỏe trong người mà tìm không ra nguyên nhân, cô đã đến với khí công .
Khám Bệnh bằng máy đo áp huyết :
Tay trái 121/73mmHg mạch 73, tay phải 119/73mmHg mạch 78.
Định Bệnh theo ngũ hành:
Áp huyết tay phải thuộc gan thấp hơn do chức năng gan hư, ấn ngón tay đè vào huyệt Trung Quản cứng, bệnh nhân kêu đau, đo áp huyết bên tay phải, nhưng bấm vào huyệt Trung Quản áp huyết xuống còn 109/72mmHg mạch 60, chứng tỏ vị khí suy do gan không cung cấp men tiêu hóa để chuyển hóa thức ăn thành chất bổ máu nuôi cơ thể, và mạch 60 là bao tử hàn.
Chữa Bệnh theo Tinh-Khí-Thần :
Thần :
Đặt tấm nệm sưởi nhỏ (coussin chauffant) lên bụng, vùng Trung Quản giữa bụng, bảo bệnh nhân, cuốn lưỡi, nhắm mắt, ngậm miệng, thở bằng mũi, theo dõi bụng nóng, và nghe khí chạy từ gan đi ra. trong 5 phút.
Sau 5 phút, mặt bệnh nhân hồng hào, ấn đè vào huyệt Trung Quản hết cứng đau, nhưng bệnh nhân cho biết không nghe có chuyển động gì ở gan cả, điều đó chứng tỏ trong gan chứa không đủ máu, theo đông y gan tàng huyết, là nơi chứa máu cung cấp cho tim dẫn truyền đi khắp cơ thể nuôi dưỡng tế bào. Đó là lý thuyết đông y, nhưng thưc tế phải kiểm chứng lại bằng máy đo áp huyết xem có đúng áp huyết bên tay trái bị ảnh hưởng bởi gan không, và khí huyết trong gan đã thay đổi tốt xấu ra sao, cần phải biết chính xác. Khi đo lại bên tay trái, áp huyết 113/77mmHg mạch 68, tay phải 105/71mmHg mạch 66, điều đó chứng tỏ trong gan thiếu máu, và không đủ men gan cung cấp cho bao tử chuyển hóa thức ăn thành chất bổ máu..
Khí :
Hướng dẫn bệnh nhân tập bài Đứng Hát Kéo Gối Lên Ngực 200 lần, làm tăng thân nhiệt, tăng áp huyết, sau khi tập, cuốn lưỡi ngậm miệng giữ khí, nằm nghe khì chuyển động trong bụng, giúp cơ thể nóng ấm. Đo lại áp huyết, tay trái 115/75mmHg mạch 72, tay phải 106/75mmHg mạch 71, có nghĩa  là thân nhiệt tăng, bàn tay ấm nóng, mạch bình thường 70-80, áp huyết trong bao tử tăng, kích thích chức năng bao tử hoạt động mạnh hơn, nhưng áp huyết trong gan vẫn thiếu (106) chứng tỏ gan đang thiếu máu, trước khi tập và sau khi tập khí công không thay đổi mấy.
Tinh :
Khuyên bệnh nhân nên uống sirop bổ máu Đương Quy Tửu (Tankwe-Gin), pha 2 muỗng canh sirop với 1 ly nước nóng, uống trước mỗi bữa ăn 5 phút, giúp chức năng tạng phủ chuyển hóa thức ăn thành chất bổ máu. Uống liên tục mỗi ngày không ngưng cho đến khi áp huyết hai tay đo bằng nhau lên đến 130/80mmHg, mạch 70-80 mới ngưng., lúc đó máu đủ sẽ đi nuôi dưỡng khắp cơ thể, xương cốt sẽ ngưng thoái hóa, làm chậm tiến trình lão hóa.
Khi khí huyết đầy đủ sẽ tập tất cả các bài khí công, giúp cơ thể phòng chống bệnh tật.
4. Cách chữa ung thư gan
Kính gửi thầy.
Con đã đọc nhiều bài viết của thầy để trả lời cho các bệnh nhân .Con vô cùng cảm kích với tấm lòng cao quí của thầy đã mở lòng tận tâm giúp đỡ bệnh nhân không kể đó là ai, thành phần nào. Con mấy lần tính gởi mail cho thầy xong công việc lu bu quá không gởi và hỏi thầy được. Bữa nay gia đình con có chuyện buồn khi nghe tin me con bi khối u 0.3 cm. ở gan 3 cục u giống nhau qua siêu âm và mẹ con có vào bệnh viện Chợ Rẫy để thăm khám thêm như soi trực tràng và xét nghiệm có tỉ lệ ung thư cao. Qua nội soi trưc tràng có 3 khối u cách hậu môn 8cm.và có sinh thiết tế bào là ung thư và BS hội chẩn đi đến xạ trị ........con thấy thương cho mẹ con quá .Con nghe nói ở Đồng Nai có ông thầy Mười trị bệnh có cả bệnh nhân có khối u có mủ mà cũng hết bệnh và con có điện cho thầy Mười, thầy nói cứ đưa mẹ lên thầy khám lại cùng với các xét nghiệm của BV nữa.Thầy nói đã trị cho rất nhiều trường hợp khác nhau và có kết quả tốt. Con rất băn khoăn...con muốn thầy tư vấn cho con một lời khuyên tốt nhất..Con xin cảm ơn thầy.
Con.TL.tp. Cà Mau.

A- Nguyên nhân :
Đa số các bệnh ung thư đều do khí huyết thiếu làm tắc nghẽn sự trao đổi oxy cho tế bào. Bệnh mãn tính khi đo áp huyết thấp dưới 100/70mmHg, bệnh cấp tính đo áp huyết cao là áp huyết giả, vì sau khi tập bài Kéo Ép Gối Thở Ra Làm Mềm Bụng 200 lần rồi đo lại, cả hai loại ung thư áp huyết cao thực chứng, áp huyết thấp hư chứng, đều bị xuống thấp dưới 100.
Điều đó chứng tỏ cơ thể thiếu máu, thiếu hồng cầu, và áp huyết đã bị thấp từ 5-10 năm về trước. Cho đến giờ này nhiều người lớn tuổi vẫn hãnh diện nói rằng từ nhỏ đến bây giờ tôi không bị bệnh cao áp huyết, áp huyết lúc nào cũng 100-105/70-80mmHg bác sĩ bảo rằng tốt lắm, nhưng so với tiêu chuẩn áp huyết theo độ tuổi của khí công, thì cơ thể người lớn mà khí huyết chỉ đủ nuôi một đứa trẻ.
     Như vậy gốc bệnh là thiếu máu và thiếu khí, tên gọi máy đo áp huyết chính là máy đo khí lực đẩy huyết tuần hoàn trong ống mạch máu.
Nguyên nhân dẫn đến thiếu khí là ăn ít, không vận động tập luyện. Nguyên nhân dẫn đến thiếu máu là ăn ít, ăn không đủ chất bổ máu, hoặc thức ăn có nhiều chất chua làm phá máu, làm hạ áp huyết, mất hồng cầu, hại gan là nhà kho chứa máu trong cơ thể bị thiếu hụt, nếu thức ăn có nhiều chất hàn lạnh cũng làm hạ áp huyết, dưỡng trấp biến thành đàm, hay chất đặc kết tủa làm tắc nghẽn tuần hoàn khí huyết, tạo thành bướu mỡ, bướu thịt, bướu đàm là những bướu lành, còn những bướu máu kết khối thành rễ gây sưng đau là những bướu độc.
Việc chữa trị của tây y là chữa ngọn, cắt, mổ hết chỗ này nhưng gốc phát sinh ra bệnh vẫn còn sẽ mọc ra ở chỗ khác, gọi là di căn theo quy luật ngũ hành truyền kinh mà tây y không biết cách phòng ngừa, chỉ khi nào có tổn thương thực thể rõ rà ng ở chỗ khác nữa mới được chữa trị, còn hóa xạ trị giết tế bào ung thư như ng cũng làm tổn thư ơng giết luôn những tế bào ở những mô lành
B-Cách chữa điều chỉnh Tinh-Khí-Thần :
Tinh :
a-Cụ đã bị bướu lành do sai phạm về ăn uống những chất chua, hàn lạnh, và có thói quen uống nhiều nước khiến thận thủy nhiều, mà tâm hỏa ít, chân tay lúc nào cũng lạnh. Phải kiêng ăn những chất cam, chanh dưa giá, đậu xanh, đậu đen, khổ qua, kem, nước đá, hoa cúc...kiêng bia rượu, thuốc lá, trầu cau...
b-Cần ăn những chất ấm nóng như gừng, tiêu, tỏi, ớt, uống nước trà táo đỏ, ăn đậu đỏ, sầu riêng, nhãn, xoài, lẩu đồ biển, thịt bò làm tăng dương bổ máu.
c-Về thuốc men có thể theo Thầy Mười hướng dẫn, chỉ là một phần trong cách chữa của 3 cách chữa tổng hợp của khí công, cần tập thêm khí và thần, để tinh khí thần cùng hòa hợp quân bình âm dương thì khỏi bệnh.
d-Có thể đắp cao Khoai môn-Gừng vào chỗ bướu.
Khí :
a-Day huyệt theo Hà Đồ Lạc Thư để tăng hệ thần kinh giao cảm và phản xạ, tăng dương khí, tăng tính phòng chống bệnh. Hà Đồ Lạc Thư
b-Tập Nạp Khí trung Tiêu 5 lần làm ấm trung tiêu, gan, bao tử, ruột, thận, sau đó tập liền bài Kéo Ép Gối Thở Ra Làm Mềm Bụng 200 lần sdau mổi bữa ăn 30 phút, tập thêm 2 lần nữa vào buổi sáng và trước khi đi ngủ, làm nhiếu lần các bướu sẽ biến mất. Hai bài này là chính để chữa tất cả các gốc bệnh ung thư và ngừa biến chứng của môn học khí công y đạo.. Đã có bệnh nhân ung thư gan thời kỳ chót sau khi đã hóa trị xạ trị, tập mỗi ngày 2000 lần để tự cứu mạng khỏi bệnh, người khỏe mạnh hồng hào, đi khám lại, thử máu, chụp hìng thấy không còn dấu vết ung thư, vẫn duy trì bài tập này cho đến nay cách đây 4 năm.
c-Duy trì khí huyết, tăng dương khí, tăng hồng cầu và tăng áp huyết bằng bài Đứng Hát Kéo Gối Lên Ngực 200 lần, mỗi ngày 3 lần.
Thần :
Trước khi đi ngủ 30 phút, tập thở thiền ở huyệt Mệnh Môn điều chỉnh tăng dương, giảm đau, an thần, ngủ ngon.
Thân
doducngoc
Bài đọc thêm :
Chữa bằng cách đắp bên ngoài :
Trong dân gian thường đắp cao khoai sọ :
Có 2 giai đoạn :
a-Cách làm cao :
Mỗi lần dùng 200g khoai sọ hoặc củ nhánh của khoai môn, mục đích dùng vỏ và lông ngoài vỏ khoai nhiều hơn, nó là chất thuốc đặc biệt, 200g gừng già có vỏ. Cả hai rửa sạch đất, đem xay hay giã nát nhuyễn, không cho nước. Sau đó cho 1 muổng bột (,mì hay gạo…) nhào chung cho thành một chất dính kết. Lấy ra đổ lên trên một miếng nylon, khoảng chừng 1 tấc vuông, dầy 1cm.
b-Chất xúc tác :
Lấy 1 củ gừng chừng 50g đập nát, bỏ vào nồi nưóc nấu sôi vừa. Dùng khăn dầy, nhúng vào nước gừng rồi vắt khô,chờ giảm nóng còn khoảng 60 độ, đắp trên chỗ sưng đau ở bụng dưới cho đến khi hết nóng, đắp lại vài lần như thế. Mục đích tác động trên chỗ bướu làm mềm, giảm đau,làm cho bướu nóng lên sẽ tăng tính hấp thụ thuốc của miếng cao, và làm giảm ngứa của cao khoai sọ khi đắp lên bướu.
Mỗi tối, trước khi đi ngủ, phải đi tiêu tiểu xong, nằm trên giường, đắp chất xúc tác chừng nửa giờ, rồi đặt miếng cao lên, dùng băng cột buộc cho khỏi rớt thuốc khi ngủ.
Phản ứng của thuốc rất ngứa nếu không dùng chất xúc tác, và sẽ không có kết qủa. Nhờ đắp chất xúc tác, đêm đỡ cảm thấy ngứa, nhưng cảm thấy như có kiến bò. Sáng ngủ dậy thấy cao khô thành bột rời rơi vãi ra ngoài.
Đắp khoảng 10 tối, khi nào thấy sáng ngủ dậy cao thuốc vẫn còn chất nhão mà không khô, là bướu không còn, nên hết rút chất thuốc của miếng cao.
Bài thuốc này đã chỉ cho những người bị bướu to bằng trái cam, bác sĩ tưởng lầm bệnh nhân có thai bị làm băng, sau biết là bướu, đề nghị phải mổ gấp. Trong khi chờ thời gian đến ngày hẹn mới mổ, bệnh nhân làm băng đau qúa, đã tạm dùng phương pháp trên để cầm cự. Nhưng sau đó không thấy bướu và làm băng, đi khám lại không còn bướu. Bài cao khoai sọ chữa có kết quả bệnh lao hạch cổ.

--------------------------------------------------------------------
Vương Văn Liêu

Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Bài ca của người du tử
   Thái Phương

Tôi đậu cử nhân Luật năm 1971. Ít lâu sau thì xin được vào tập sự tại văn phòng của một vị luật sư khá nổi tiếng bạn thân với bố vợ tôi. Làm luật sư tập sự thì nhàn, đồng lương tương đối cũng khá. Hàng tuần, đi làm về tôi thường tới Trung tâm văn hóa Nhật ở đường Phan Ðình Phùng học thêm tiếng Nhật. Học cho biết vậy thôi, nghề luật sư không đòi hỏi phải biết tiếng Nhật. Sau ba năm tập sự, tôi thi đậu và được Luật sư đoàn công nhận luật sư chính thức, cho phép treo bảng đồng, lập văn phòng riêng.
Chưa đầy một năm sau thì tôi thôi không làm luật sư nữa mà cũng thôi không đi học tiếng Nhật, bởi vì các trung tâm ngoại ngữ đã đóng cửa. Tôi trông nom con cái cho vợ tôi đi dạy, thỉnh thoảng cũng kiếm ăn được chút đỉnh do liên lạc với các trung tâm dịch vụ pháp lý. Người ta đưa các đơn từ, giấy má tiếng Nhật hoặc tiếng Anh đến, chúng tôi dịch phụ. Tiền bạc trung tâm tính toán rất tốt nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
May sao thời kỳ mở cửa, nhờ chút ngoại ngữ tôi nộp đơn xin được vào làm trong một khách sạn kiêm nhà hàng sang trọng. Tôi giữ chân tiếp đón khách, mời họ ngồi vào bàn, ghi những món họ muốn dùng, báo cho nhà bếp biết rồi các cô tiếp viên bưng ra. Tiền lương đỡ lắm, đã vậy mà mỗi cuối tháng chúng tôi còn được thưởng thêm, vợ tôi có vẻ yên tâm lắm.
Một hôm ông giám đốc khách sạn cho người gọi tôi lên văn phòng ở trên lầu. Ông chỉ chiếc ghế trước mặt trong căn phòng lạnh bảo tôi ngồi rồi cầm gói thuốc ba số năm trên bàn mời tôi hút:
- Anh quản lý nói anh biết nói tiếng Nhật ?
- Vâng. Thưa ông giám đốc, ngày trước tôi có học tại trung tâm Nhật ngữ vài năm, giao dịch cũng đỡ nhưng bỏ lâu không xài nên đã quên nhiều.
- Bây giờ còn sử dụng được chứ ?
- Vâng, có lẽ tạm được.
- Vậy thì tốt. Công việc tôi cần nhờ anh là thế này anh Trình ạ...
Ông ngắt ngang câu chuyện, với tay lên chiếc giá ở phía bên cạnh lấy hai chiếc cốc cao cẳng bằng pha lê rồi mở một chai Champagne của Pháp, rót ra hai ly, đặt trước mặt tôi một ly: Mời anh !
- Xin cám ơn ông giám đốc.
- Cứ uống đi mà. Chúng ta làm hết chai này, vừa uống vừa nói chuyện...
Ông này là tay sành sỏi, điệu nghệ. Bây giờ ông mới mở cái món bài tủ là rút trong ngăn kéo ra một gói Dunhill 'black label' mới tinh còn nguyên xi chưa bóc giấy bóng, gỡ giấy kiếng, bảo tôi dụi điếu thuốc 'ba số' vào chiếc gạt tàn rồi lịch sự cầm cả gói chìa về phía tôi, mời tôi hút.
- Champagne Pháp phải đi đôi với thuốc Ăng-lê mới tốt !
- Vâng, thưa ông giám đốc.
- Nào, mời anh !
- Không dám, mời ông giám đốc.
Chúng tôi nâng ly. Khốn khổ, rượu Champagne dù loại 'chính hiệu' của Pháp hoặc thuốc lá Dunhill 'black label' đi nữa đối với một luật sư như tôi cũng đâu có lạ. Vậy mà bây giờ sao tôi thấy nó ngon thế, cứ mát cả ruột! Nhưng cũng sờ sợ, phải có chuyện gì ông giám đốc mới 'ưu ái' với tôi đến thế !
- Bên công ty du lịch họ báo cho chúng ta biết khách sạn chúng ta sắp đón một vị khách quan trọng. Ông này người Nhật, muốn đích thân sang xem xét, ký kết hợp đồng về các máy móc điện tử hay chế tạo linh kiện điện tử gì đó tôi không biết rõ. Họ nhờ chúng ta... Nói thật ra là họ chỉ thị chúng ta phải biệt đãi với khách. Phải dùng mọi cách làm thế nào khách được vừa lòng.
- Thưa ông giám đốc, chúng tôi vẫn tiếp đãi hết sức lịch sự vói mọi khách hàng.
- Ðúng thế, tôi hiểu. Nhưng theo tôi biết, ông giám đốc này hình như hơi già nên rất khó tính. Ví dụ trên công ty họ báo ông ta chỉ dùng tiếng Nhật, không dùng bất cứ một thứ tiếng nào khác. Ngoài ra, có lẽ cũng vì tuổi tác, tính nết ông ta cố chấp, khắc khổ, không thích giao thiệp với mọi người.
Xương sống lưng tôi lạnh toát. Tôi hiểu ông giám đốc khách sạn đang muốn đề cập chuyện gì. Quả nhiên, ông ta kết luận: - Tôi đã bàn tính với ông quản lý. Trường hợp này ta phải dùng tới một người tương đối lớn tuổi, có căn bản học vấn - nghĩa là dùng người trí thức đàng hoàng chứ không thể đưa ra mấy cô chiêu đãi viên trẻ đẹp hoặc vài nhân viên thông dịch tiếng Anh tiếng Nhật bình thường. Anh đồng ý với tôi chứ ?
Ðồng ý cái khỉ khô! Tôi là anh bồi khách sạn chứ là cái quái gì mà đồng ý với không đồng ý.
- Thưa ông giám đốc, tôi nghĩ cũng đúng.
- Xét trong khách sạn, anh phù hợp với các điều kiện đó. Tôi chỉ định cho anh làm công tác mới giúp đỡ khách sạn. Nếu anh tranh thủ được cảm tình của ông ta, chẳng những khách sạn có hoa hồng riêng cho anh mà bên đầu tư cũng có phần thưởng. Họ hứa như vậy. Còn nếu không tranh thủ được...
Ông ta bỏ lửng song tôi hiểu. Có thưởng thì phải có phạt. Nếu tôi loạng quạng, không làm nên cơm cháo sẽ bị mất việc, ở nhà nấu cho vợ dễ như chơi. Tình hình như vậy, biết nói cách nào bây giờ ?
- Thưa ông giám đốc, tôi không giám nghĩ tới việc được thưởng nhưng sợ tiếng Nhật lâu không xài, tôi quên mất nhiều...
- Ðược, nhớ tới đâu dùng tới đó. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân trông coi việc này và sẵn sàng cung cấp cho anh mọi phương tiện, kể cả tài xế và nhân viên khuân vác hành lý cho khách nếu cần. Dứt khoác chúng ta phải tranh thủ bằng được cảm tình của ông ta.
- Vâng, thưa ông giám đốc, tôi sẽ cố gắng.
Tôi dợm đứng dậy. Ông giám đốc ngăn lại, lục các giấy tờ trên bàn: - À này, họ cho tôi biết tên ông ta là Kwann Tae Palms... Quái, cái giấy tôi bỏ đâu mất rồi?.. À đây… Anh nhớ cho rõ, chỗ nào tôi cũng ghim sẵn người của ta, sẵn sàng hậu thuẫn cho anh một cách tốt đẹp. Anh đã có đồ vét, cravát... chưa nhỉ ?
- Thưa có.
- Vậy thì tốt. Anh cầm giấy này xuống phòng kế toán bảo cô thủ quỹ tôi quyết định ứng trước cho anh hai tháng lương. Ðây, giấy tạm ứng đây. Nếu công việc tốt đẹp sẽ tính vào tiền thưởng.
- Vâng, cám ơn ông giám đốc.
Tôi đi, tay cầm mảnh giấy. Kỳ lạ, tại sao ông ta lại tên Kwann Tae Palms, chẳng giống với Nhật chẳng giống với Tàu? - Riêng cái họ - Palms - thì giống với Mỹ. Theo tôi hiểu, người Nhật tên họ thường là Watanabe, Saburo, Yamamoto, Fuda, Fudo, Honda, Yamaha, Suzuki .v.v... Ngay đến cái tên cũng khó hiểu thế chẳng trách ông ta già, khó tính, lẩm cẩm, cố chấp, chỉ nói tiếng Nhật, không thèm nói tiếng Anh tiếng Pháp. Ôi, tôi mất việc dễ như chơi!
Hôm sau, tôi và anh phụ tá được chiếc xe du lịch màu trắng mới tinh gắn máy lạnh đưa ra phi cảng, đón ông giám đốc Nhật tận chân cầu thang máy bay. Ðây là ngoại lệ. Theo tôi hiểu, đáng lẽ chúng tôi chỉ được đón ở phía trong, sau khi ông ta đã làm thủ tục, khám xét, trình các giấy tờ.
Sau cái liếc mắt 'ra hiệu ngầm' của cô tiếp viên phi cảng, tôi sửng sốt: ông giám đốc Nhật trông còn trẻ, chỉ trạc ngoài bốn mươi ngang với tuổi tôi, nét mặt già dặn có thể nói là rất có duyên, nước da ngăm ngăm đen, mắt hai mí trông nhanh nhẹn tháo vát chứ không 'một mí' như mắt người Nhật hay người Ðại Hàn. Ðặc biệt, ông ta ăn mặc theo kiểu khách du lịch, áo sơ mi ca rô sọc chìm, quần jean, áo bỏ trong quần với sợi dây xanh tuya to bản bằng da cá sấu, giầy Adidas màu trắng. Chà chà, tôi thấy ông ta đẹp trai quá, không già lão, 'khó tính' một chút nào hết.
Anh phụ tá đỡ giùm chiếc va ly trong khi tôi cúi đầu thật thấp theo kiểu người Nhật, nghĩa là cứng đong đong như khúc gỗ bị bẻ gẫy, chắp tay trước ngực và cố 'nặn' ra từng tiếng Nhật: - Kôn ni chi wa, y ô ku i ras shai ma shi ta. Hi ji ma shi te ? (Xin kính chào ngài, chúng tôi rất vui mừng được tiếp đón ngài. Thưa ngài đi đường bình an chứ ạ?)
Ông ta ngớ người nhìn tôi, nhíu mày suy nghĩ như cố nhớ lại điều gì. Sau đó ông ta nhún vai, quyết định trao chiếc cặp Xăm-xô-nai cho cô tiếp viên xách giúp, rồi cũng chắp tay, cúi đầu thật thấp chào lại: - Kônnichiwa! Yôku irasshaima****a! (Xin kính chào ông! Tôi rất vui mừng được gặp gỡ ông!)
Giọng ông ta nhanh và mạnh, tất nhiên thông thạo như... tiếng mẹ đẻ chứ không ỳ ạch như tôi. Tôi đoán rằng tôi nói 'hay' quá nên thấy ánh mắt ông ta có gì vui vẻ, tinh nghịch pha lẫn nụ cười. Tôi lại hăng hái 'nặn' tiếp và tự giới thiệu: - Wa ta shi wa Trinh de su, ho te ru Y... y a dô zo yo ro shi ku! (Thưa ngài, tôi tên là Trình, nhân viên khách sạn Y... rất sung sướng được cử đến đây đón tiếp ngài !)
Nét mặt ông giám đốc Nhật vui hẳn lên, ông mỉm cười nhìn tôi sau đó cũng tự giới thiệu: Watashi wa 'Kwann' desu, dôzoyoroshiku! (Thưa ông tôi tên là Kwann, rất sung sướng được cử đến đây gặp ông)
Tiếng Nhật dùng ý giống như tiếng Việt hay tiếng Tàu, nhân xưng đại danh từ 'tôi' và 'chúng tôi' nhiều khi dùng chung với nhau, những tiếng như 'irasshaima****a' và 'yoroshiku' vừa có nghĩa là đón tiếp lại vừa có nghĩa là gặp gỡ, tùy câu sử dụng. Hừ, lạ thật, tôi là anh bồi khách sạn chứ có phải là một VIP nào đâu mà ông ta nói rất sung sướng được 'cử' đến đây 'gặp' tôi? Ngoài ra tôi để ý thấy những câu ông ta dùng đều... bắt chước tôi y chang nhưng thu gọn lại, nhanh và thông thạo hơn. Tại sao ông ta chọc ghẹo tôi với ánh mắt hóm hỉnh như vậy? Tôi nói tiếng Nhật có gì sai sót chăng?
Kiểm tra và làm thủ tục tại khu hải quan tương đối đơn giản do có 'người của ta' xong, chúng tôi ra xe. Ông giám đốc Nhật đi lầm lối khác, tôi đưa tay lễ phép: Kô chi ra e dô zô! (Xin mời ngài đi lối này!) Ông khách giật mình ngửng lên, vui vẻ: - Arigatô, zogaimasu! (Vâng, xin cám ơn)
A, bây giờ thì ông ta không 'bắt chước' tôi nữa. Tôi thấy có cảm tình với ông ta. Rõ ràng là ông ta mau mắn, lịch duyệt, không già nua, khắc khổ như ông giám đốc khách sạn đã cho biết.
Anh tài xế đã đợi sẵn bên cạnh chiếc xe, vội vàng mở rộng các cửa mời mọi người lên và xếp va ly vào phía đằng sau. Ông giám đốc ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh ông ta, anh phụ tá ngồi bên trên với tài xế, sau đó xe chuyển bánh lướt êm, máy lạnh mát rượi.
Xe chạy qua cổng Phi Long, vị khách luôn luôn nhíu mày nhìn những tấm bảng quảng cáo 'vĩ đại' có vẻ suy nghĩ.. Cặp mắt ông ta đăm chiêu, tò mò nhìn từng gốc cây, từng ngôi nhà lớn hiện đang xây cất ở hai bên đường Nam kỳ khởi nghĩa tức Công Lý cũ, không hiểu ông ta thấy nó thế nào so với bên Nhật.
Tôi nhẹ nhàng lấy gói ba số 5 và chiếc hộp quẹt ga mới tinh mang dấu hiệu Công ty du lịch Việt Nam, lễ độ mời khách:- Ip pon i ka ga de su ka ? (Xin kính mời ngài hút thuốc ?)
Ông ta giựt mình quay lại, nhíu mày khe khẽ lắc đầu: - Kekhô desu, arigatô! (Không, tôi không muốn hút, xin cám ơn!) Ðoạn, không hiểu nghĩ sao, ông ta cầm gói thuốc, ngắm nghía hồi lâu rồi bỗng ngửng lên nhìn tôi:- Do you usually smoke this kind of Three Fives cigarette?
Ôi chao, vậy thì ông ta cũng nói tiếng Anh chứ đâu phải chỉ dùng tiếng Nhật một cách cố chấp? Tôi sung sướng quá bèn khẽ lắc đầu, buột miệng nói như cái máy: - Oh no, sir, we don't.
Ông ta hỏi tại sao, tôi đáp 'because... 'rồi cũng chẳng biết because... như thế nào nữa, bèn trả lời thành thật:- Because this kind of cigarette is more and more expensive than our salary, out of our ability.
Vị khách bật cười, rồi tự nhiên ông ta cười lớn khẽ vỗ vai tôi thân mật như một người bạn. Tiếng Anh ông ta dùng còn thông thạo hơn cả tiếng Nhật mẹ đẻ của ông ta: 'Ồ, ông bạn thân mến, ông bạn nghèo lắm phải không?'. Tôi lắc đầu: 'Không, tôi không quá nghèo nhưng cũng không nghĩ rằng tôi giàu. Chúng tôi tiết kiệm tiền bạc'. Vị khách trẻ gật đầu lia lịa:
'Vâng, vâng, tôi hiểu. Tôi cũng có một vài người bạn Việt Nam ở hoàn cảnh của ông. Thỉnh thoảng tôi có gửi quà sang tặng họ'.
Chà, tay này được quá, người Nhật mà biết hoàn cảnh của người Việt Nam, thỉnh thoảng gửi tiền sang tặng, thật đúng kẻ có lòng.
Xe chạy ngang qua cửa Nhà khách Thống Nhất, bên trái là Nhà thờ Ðức Bà. Vị khách ngắm nghía ngôi nhà thờ lớn nhất miền Nam, gật đầu có vẻ vừa lòng. Sau đó tự nhiên ông ta hỏi tôi: 'Tôi đoán trước năm bảy lăm ông bạn là một luật sư?'. Tôi giật mình kinh ngạc: 'Vâng, trước đây tôi theo ngành luật. Nhưng tại sao ngài lại biết điều đó?'. Ông ta cười trả lời: 'Tôi biết những điều người khác không biết'.
Xe về tới đường Ðồng Khởi và từ từ táp vào lề trước khách sạn. Các cô tiếp viên ra đón, xách giùm va ly cho khách. Ðích thân ông giám đốc cùng nhiều người khác dẫn vị quý khách lên lầu, giới thiệu từng ưu điểm của căn phòng hạng nhất, sang trọng.
Lúc tôi xuống, ông giám đốc đứng nán lại chờ ở chân cầu thang, thân mật vỗ vai tôi: - Khá quá, cậu được việc quá. Tôi đã nghe báo cáo đầy đủ. Từ nay tôi cử cậu đặc trách bám sát ông ta. Công việc đâu đấy xong xuôi, tốt đẹp tôi sẽ trích số tiền hoa hồng thưởng cho cậu và cả bên công ty đầu tư nữa. Tôi không quên đâu.
- Vâng, xin cám ơn ông giám đốc.
Kể từ hôm ấy, tôi luôn luôn đi kèm với vị khách Nhật. Hình như đối với tôi, ông ta cũng có chút biệt đãi. Mỗi lần tới công ty đầu tư hoặc thăm các cơ sở, máy móc thiết bị của người Nhật, gặp gỡ ban giám đốc các cơ quan, lẽ ra tôi phải ngồi phía sau lưng như một thông dịch viên, ông ta giới thiệu tôi là một người bạn luật sư, bảo tôi ngồi bên cạnh và luôn luôn xem xét, bàn bạc với tôi. Người nước ngoài họ khôn lắm, dưới con mắt của một luật sư, tôi thấy rõ có những điều mới nhìn mình tưởng họ dại, sự thực họ nhường một bước để nhảy một trăm bước. Trong khi đó, về phía bên mình, tôi không nói rằng họ dại nhưng tôi nói họ lanh. Lanh một cách khôn ngoan vặt, tiến một bước theo kiểu 'thắng lợi tinh thần' trong A.Q. Chính Truyện của Lỗ Tấn, sau này sẽ thiệt một trăm bước hay nhiều hơn. Toàn những ông thầy dùi cấp dưới, láu cá vặt mà cứ tưởng mình thông minh làm 'cố vấn' mà thôi. Quan hệ quốc tế không thể dùng các bộ óc láu cá vặt. Phải có kiến thức, phải có trí tuệ. Nếu không, được lợi về sợi dây thong thì sẽ mất cả con trâu. Gặp trường hợp đó tôi chỉ im lặng. Tôi không có quyền được góp ý kiến. Tất cả đều biết tôi chỉ là anh bồi khách sạn, nể khách nên họ cho tôi được ngồi cùng bàn một cách khiêm tốn, tất nhiên không được quyền góp ý kiến.
Một lần thấy họ 'khôn ngoan' quá, tôi kể cho vị khách nghe một đoạn trong Tam Quốc Chí - một tác phẩm cổ điển lớn của Trung Quốc rất quen thuộc với người Việt Nam: Tào Tháo dàn gần một triệu quân trên sông Trường Giang định chiếm Ðông Ngô. Chu Du, đại tướng Ðông Ngô muốn dùng hỏa công để phá quân Tào nhưng lại sợ các chiến thuyền Tào rời rạc, chạy kịp, đốt không hết được; bèn nhờ Bàng Thống xúi cho thuyền Tào kết lại với nhau. Giữa lúc ấy, quân Tào không quen thủy thổ, say sóng. Tào Tháo hỏi kế. Bàng Thống 'xúi khôn' là nên dùng vòng sắt kết các thuyền lại từng mảng, lót ván bên trên người ngựa đi được, quân sẽ hết bệnh. Tháo mừng lắm, nghe lời. Ra tới bờ sông, Thống bị một người nắm áo giữ lại: 'À anh này gớm thật, dám xúi Tào Tháo kết thuyền cho Chu Du đốt! Tháo nó ngu, bộ anh tưởng chúng ta hết người không ai biết mưu kế của anh hay sao?' Bàng Thống giựt mình nhìn lên, thấy đó là Từ Thứ. Rồi tôi kết luận: - Ðất nào cũng có kẻ sĩ. nước nào cũng có kẻ sĩ. Chẳng qua chúng tôi không được sử dụng phù hợp khả năng như bên các ông. Xin ông đừng nghĩ chúng tôi hết người.
Ông ta nhíu mày: Có, tôi hiểu. Và tôi nghĩ đó là một trong những điều đáng buồn. Chúng tôi muốn làm ăn một cách cân xứng, không muốn 'đốt' ai cả. Nhưng quy luật làm ăn, nếu họ tự đốt thì họ phải chịu.
Vị khách lâu nay gần như chỉ nói tiếng Anh, không nói tiếng Nhật.
Một lần khác, ông ta mua tặng tôi một chiếc đồng hồ Seiko five giá bốn mươi lăm đô, tức gần năm trăm ngàn đồng Việt Nam. Tôi cười nói đùa: - Ðây là 'phần thưởng' cho sự im lặng của tôi?
Ông ta cũng cười, lắc đầu: - Không đúng. Dù không thưởng thì các ông vẫn đứng ngoài rìa, giữ vai trò của người im lặng, không cần phải thưởng.
- Vậy thì tôi đã có đồng hồ của tôi rồi.
- Nó đã cũ, nên dùng đồng hồ mới. Hãy tặng chiếc cũ cho một người bạn nào nghèo của ông nếu họ cần tới.
- Vâng, xin cám ơn, tôi sẽ làm như vậy.
Công việc ký kết hợp đồng tiến triển tốt đẹp. Tôi nhận được phong bì 'ứng trước' do ông giám đốc khách sạn trao. Ông bảo tiền hoa hồng dành cho tôi khá hơn, tính theo ngoại tệ, ông ứng trước một phần để tôi xây xài. Trên nguyên tắc, nếu chúng tôi giới thiệu được khách cho khách sạn thì được hưởng năm phần trăm, kêu là tiền huê hồng, tính theo tổng số tiền phòng các ngày khách đã ở trong khách sạn. Ðằng này tôi không giới thiệu nhưng ông giám đốc cũng tính theo tỷ lệ đó, coi như tiền thưởng. Làm ở những chỗ có đô la ra vô thì sướng thế đấy, toàn những món bất ngờ mà mình được hưởng chứ tôi có công gì đâu. Ðồng thời ông cũng cho tôi, biết còn hai ngày nữa, tức sáng thứ Hai, ông khách sẽ lên máy bay về nước.
Hôm đó là chiều thứ Bảy, một buổi chiều thành phố thật đẹp. Mọi việc đã xong xuôi, vị khách Nhật hình như hơi rảnh. Ông nhìn qua khung cửa kính, có vẻ suy nghĩ và bảo tôi:
- Ông bạn luật sư thân mến - ông vẫn nói tiếng Anh, không dùng tiếng Nhật - Tôi sắp về nước. Tôi nghe nói người Việt Nam có món 'thịt cầy' (dog meat) ngon lắm. Nếu ông bạn vui lòng hướng dẫn tôi đi thưởng thức được thì tôi rất lấy làm sung sướng.
Tôi ngạc nhiên trợn tròn mắt: - Dog meat? Theo.. theo ý ông nói, đó...đó là món..'Thịt của con chó ?'
Ông ta mỉm cười:- Ðúng vậy, 'thịt của con chó', nếu tôi không lầm.
Ðoạn, ông ta nói tiếp: - Theo tôi hiểu, nhà văn Trung Quốc Lin Yuyang (Lâm Ngữ Ðường) có lẽ cũng thích món 'thịt của con chó' nên ông ta viết một truyện ngắn rất nổi tiếng lấy tên 'Tướng Quân Thịt Chó', tôi có đọc qua.
Ối giời ơi, thế này thì chết. Tôi như từ trên trời rơi xuống đất. Mặc dầu gốc dân Thái bình Thái lọ, rất khoái cái món 'nai đồng quê' nhưng tôi giải thích cho ông khách oái oăm biết rằng thường thường các quán 'nai đồng quê' không phải là những nhà hàng sang trọng, nếu chúng tôi dẫn khách đến đấy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ bị cho nghỉ việc.
- Tất nhiên, ngoài món 'dog meat', chúng tôi còn có các đặc sản khác như ếch chiên bơ, cua rang muối, rắn xào lăn v.v... rất ngon, chúng ta nên đến đấy thì tốt hơn.
Ông ta gật đầu: - Cũng được. Nhưng chỉ có ông với tôi đi thôi. Và tôi lái xe.
Ối giời đất ơi, lại nguy hiểm nữa. Tôi báo cáo với ban giám đốc. Ông quản lý lắc đầu lè lưỡi: - Chết, ông ấy có biết đường đâu mà lái ? Người nước ngoài mà lái xe trên đường phố Sài Gòn thì coi như tiêu luôn sinh mạng. Thôi, ông Trình cố nói kheo khéo giành lấy tay lái.
Tôi lái xe. Ông giám đốc Nhật ngồi bên cạnh cứ tủm tỉm cười vì nghe tôi kể lại những lời của ông quản lý. Chúng tôi tới quán Thanh Sơn ở đường Nguyễn Cư Trinh. Ðây là hậu thân của quán Ba Thừa ở đường Bùi Viện ngày trước. Thanh Hải, Ba Thừa trước đây thường rất nổi tiếng với món la-de đặc - la-de ướp lạnh đến mức tự nó đông lại, phải vỗ vỗ đáy chai cho chảy ra, không phải bỏ đá - và những món đặc biệt miền Nam như cua rang muối, ếch chiên bơ như đã kể trên.
Chúng tôi đang ăn, ông khách Nhật luôn luôn gật đầu tấm tắc khen ngon thì bọn trẻ bán thuốc lá, bán vé số nghe tiếng nước ngoài bèn bu lại mời mua. Ông ta lấy một gói 'ba số' và đưa tờ năm đô la.
- Nô, nô, cái này năm chục ngàn, cái này có mười mấy ngàn, hổng đủ tiền thối !
Ông ra hiệu cho cả, tụi nó mừng rỡ 'thánh kiu' rối rít rồi kéo nhau đi. Một đứa khác tới trễ không được chia phần bèn để cả xấp vé trước mặt ông, tý tay như nằm nửa người trên bàn mời mua bằng được. Ông lắc đầu.
- Ông này sắp về nước không mua vé số đâu em ạ.
Cậu thanh niên chạy bàn hình như con trai ông bà chủ tiệm đi ngang bèn 'bợp' nhẹ cho nó một cái, đuổi nó ra ngoài. Ối cha, lúc nó đứng dậy, khuỷu tay loạng quạng thế nào đụng phải đĩa lươn um, hất ráo xuống quần tôi. Nóng thì không nóng nhưng bẩn. Nhòe nhoẹt. Tôi bực quá đâm gắt:
- Thấy mẹ người ta..Ðã bảo mà ! Làm thế nào bây giờ ?
Nhà hàng đem thau nước ra lau giùm. Xong, ông khách mỉm cười, im lặng ngồi hút thuốc lá. Cái mặt tôi lúc đó chắc 'dễ thương' quá. Ông hỏi:
- Bạn vừa mới nói 'th-ay me' (thấy mẹ). Vậy 'th-ay me' là gì ? Một tiếng lóng hay một câu chửi ?
Trời đất, đang bực, đến bố tôi cũng không biết 'thấy mẹ' là một tiếng lóng hay một câu chửi. Tôi trả lời đại 'thấy mẹ' là... 'see mother !
Ông ta lắc đầu: - No, it isn't. In Vietnamese, 'thấy mẹ', it means...
Tôi giật mình. Hai tiếng 'thấy mẹ' ông ta phát âm tiếng Việt rất chuẩn... y như người Việt. Tôi ngạc nhiên: - Do you understand Vietnamese ?
Ông ta mỉm cười, gật đầu: - Yes, I know very well. Because...
Rồi như không nín cười được nữa, ông ta bỗng cười sằng sặc và... tuôn ra một tràng tiếng Việt pha lẫn tiếng chửi:
- Bởi vì tao là một thằng người Việt trăm phần trăm không có tí ti máu nước ngoài nào hết. Cái thằng ngốc ! Tao với mày học với nhau hằng bao nhiêu năm ở Chu Văn An mà máy không nhận ra tao. Rõ thật !...
Một tia sáng chợt thoáng qua trong óc tôi:
- Cậu... cậu là thằng Quân đen ?
- Chứ còn đứa nào vào đây nữa!
- Hèn chi...
- Hèn chi cái gì ?
- Tớ hơi ngờ ngợ, trông cậu quen quá, ngay từ lúc đầu mới gặp cậu ở chân cầu thang máy bay.Thì ra...
- Thì ra 'cố nhơn' phải không? Còn tớ, vừa trông thấy cậu tớ nhận được liền.
- Xin lỗi, tại tớ yên trí cậu là một tay giám đốc người Nhật. Hơn nữa cậu lấy tên Kwann Tae Palms...
- Dễ lắm, cậu nhớ tên tớ là gì không ? - Phạm Thế Quân. Lúc nhập quốc tịch Mỹ tớ đùa nghịch đổi cái tên Quân Thế Phạm thành Kwann Tae Palms chơi chơi cho vui, chỉ có vậy thôi không có gì khó.
- Cậu quốc tịch Mỹ, không phải quốc tịch Nhật ?
- Ừ. Vợ tớ người Nhật.
Quân kể cho tôi nghe: Hồi đó học xong Kỹ sư Phú Thọ, hắn được bổ đi làm kỹ sư công chánh tại một tỉnh miền Trung xa lắc. Ngày 30 tháng 4, gặp tàu, hắn nhảy sang Mỹ, vừa đi làm vừa cố gắng học về ngành điện tử. Trong trường hắn học có một cô nữ sinh viên người Nhật, hai bên quen nhau, thương nhau, sau khi tốt nghiệp bèn làm đám cưới. Hắn leo dần lên được chức phó giám đốc của một công ty Mỹ. Vợ chồng hắn có đứa con gái đầu lòng, bố mẹ vợ hắn viết thư giục thu xếp đem con về chơi bên Nhật. Té ra bố vợ hắn là một nhà tư bản, tổng giám đốc một công ty lớn có nhiều chi nhánh ở Nhật cũng chuyên về điện tử. Bây giờ vợ chồng hắn đã có đứa con thứ hai - con trai - rất xinh và hiện hắn đang làm giám đốc một công ty chi nhánh cũng nằm dưới quyền ông già...
- Ông bố vợ tớ lớn tuổi nên cẩn thận lắm cậu ạ. Cử tớ sang Việt Nam nhưng lại sợ tớ người Việt, phía bên này sẽ ỷ y, bởi vậy ông ra lệnh cho tớ phải nói toàn tiếng Nhật và đánh tiếng rằng 'ông giám đốc' đã già nên rất khó tánh.
- Tớ hiểu. Người nước ngoài họ vẫn thận trọng như vậy.
Hắn cười hề hề:- Tiếng Nhật thì tớ cũng tà tà như cậu vậy thôi, do vợ tớ dạy. Sang bên này gặp cậu, tớ mừng lắm. Không ngờ sau bao nhiêu năm, hai thằng chó chết tụi mình gặp nhau...
- Cậu tạo sự nghiệp bằng hai bàn tay, không phải là một thằng chó chết.
- Chó chết chứ sao lại không chó chết ? Một đời du tử...
Gương mặt hắn hơi buồn. Hắn khẽ thở dài:Tớ xin lỗi cậu về việc làm mặt xa lạ, bữa nay mới bày chuyện 'dog meat' để gặp riêng cậu. Từ hôm gặp cậu tớ rất mừng, đinh ninh thế nào cũng sẽ nhờ cậu một việc...
- Chuyện gì ? Tớ sẵn lòng.
- Như cậu biết đấy, tớ còn một bà mẹ già. Năm nay bà cụ tớ đã tám mươi mốt tuổi, đôi mắt đã lòa, ở với ông anh cả tớ ở Nam Ðịnh ngoài Bắc. Tớ thương mẹ tớ lắm.
- Có, tớ hiểu. Làm con thì ai cũng thương cha mẹ.
- Cám ơn cậu. Ngày trước gia đình tớ cũng nghèo như gia đình cậu. Bà cụ tớ thắt lưng buộc bụng, lai xai lưới xưới buôn bán mấy trái cam trái quýt với đứa em gái tớ ở chợ Bà Chiểu, nuôi tớ ăn học. Tớ mới tốt nghiệp, có thể nói là chưa báo hiếu gì được, đến lúc hữu sự thì lại nhảy đi sống lấy một mình không biết gì đến mẹ. Ðiều đó tớ rất ân hận. Cách đây mấy năm tớ có viết thư về quê liên lạc được với ông anh cả tớ. Từ đấy tớ luôn gửi quà và tiền về để gia đình ông anh có phương tiện phụng dưỡng mẹ tớ. Nhưng tiền bạc là một chuyện mà tình cảm gia đình lại là một chuyện khác.
- Cậu nghĩ rất đúng. Rồi sao nữa ?
- Tớ định nhờ cậu đem một món tiền khá lớn ra Bắc đưa cho ông anh tớ, giúp đỡ ý kiến ông ấy sửa sang nhà cửa, xây lại ngôi từ đường khang trang đẹp đẽ theo ý muốn của bà cụ, và nói với cụ rằng tớ hứa nội trong năm tới thế nào cũng thu xếp đem vợ con về Việt Nam thăm mẹ.
- Ðược.
- Tớ đã nói với tay giám đốc khách sạn là nhờ cậu ra Hà Nội xem xét giùm tớ tình hình giấy tờ ngoài ấy ra sao, có cần gì sửa chữa không. Tay giám đốc rất đồng ý. Việc đó rất dễ, với con mắt một luật sư cậu chỉ liếc qua là biết liền có khi còn hơn tớ nữa. Rồi cậu sẽ liên lạc với tớ sau. Nhưng chuyện chính là về Nam Ðịnh, tớ giữ kín không cho ai biết. Khoảng chín giờ sáng mai tớ đem tiền đến nhà cậu, ở chơi một ngày, tụi mình chuyện trò thật kỹ. Cậu nắm vững mọi việc rồi là sáng thứ Hai tớ lên máy bay về Nhật. Bà cụ cậu vẫn khỏe chứ ?
- Cám ơn cậu, bà cụ tớ còn nhưng năm nay đã bảy mươi chín, kém bà cụ cậu hai tuổi, không được khỏe lắm. Thỉnh thoảng cụ vẫn nhắc cậu Quân không biết bây giờ ở đâu, tớ nói có lẽ bên Mỹ.
- Thế này nhé, lát về cậu đưa tớ ghé vào chào cụ một chút rồi mai tớ đến. Cậu vẫn ở Tân Ðịnh?
- Ừ.
Hôm sau hắn tới. Buổi chiều, ăn cơm xong, hắn ngồi một mình ngoài hiên trên lầu bên thành lan can. Nhà tôi vắt hai ly cam tươi bưng ra. Hắn mỉm cười nhìn tôi, khe khẽ lắc đầu:
- Chị cẩn thận giống hệt nhà tôi ở bên Nhật... À này, Trình, cậu còn nhớ bài 'Du tử ngâm' của Mạnh Giao ngày trước cụ Tú Anh dạy tụi mình hồi lớp Ðệ thất Ðệ lục ở Chu Văn An không nhỉ ?
Tôi cười: - Nhớ chứ ! Không thuộc, không viết ra chữ, cụ mắng muốn chết. Ðứa nào mà chẳng nhớ...
Tay hắn đang cầm cây que. Hắn gõ nhè nhẹ lên chiếc song sắt trên thành lan can và đọc khe khẽ:
Từ mẫu thủ trung tuyến
Du tử thân thượng y
Lâm hành mật mật phùng
Ý khủng trì trì quy
Thùy ngôn thốn thảo tâm
Báo đắc tam xuân huy

(Sợi chỉ trong tay mẹ hiền
May thành chiếc áo trên thân người con du tử
Lúc con ra đi mẹ khâu thật kỹ
Vì sợ lâu ngày con chậm trở về
Nào ai dám nói một tấc lòng của cỏ
Có thể báo đáp được ánh dương của ba tháng xuân ?)
- Mỗi lần nhớ tới bài thơ ấy tớ lại ứa nước mắt, cậu ạ.
- Chuyện, thơ Ðường. Ngay đến cụ Nguyễn Du cũng còn phải mượn ý viết thành câu thơ trong truyện Kiều: 'Dám đem tấc cỏ báo đền ba xuân' huống chi tụi mình !
Hắn thở dài:
- Ở bên Nhật, hễ bận thì thôi, cứ lúc nào rảnh đầu óc tớ lại miên man nghĩ tới hình ảnh ba mẹ con tớ lúc mới di cư vào Nam. Ông cụ tớ mất sớm hồi gia đình còn ở ngoài Bắc. Mẹ tớ một thân một mình tần tảo nuôi tớ ăn học. Con Chi, em gái tớ (chắc cậu đã biết), lúc ấy hãy còn nhỏ mới lên bốn; còn tớ lên sáu. Khổ lắm. Mẹ tớ trước bán bánh cuốn, sau bán trái cây ở chợ Bà Chiểu. Lúc tớ thi đậu vào lớp đệ thất trường Chu Văn An là lúc mẹ tớ đã dành dụm được chút đỉnh, không phải bữa đói bữa no vậy mà như cậu thấy, trong túi tụi mình hàng ngày đi học chẳng có đứa nào có lấy một xu. Thỉnh thoảng bà cụ tớ hay bà cụ cậu cho một đồng thì hai đứa mình chia nhau uống chung một ly nước mía. Bà cụ tớ quý cậu lắm. Nay hai mắt cụ đã lòa...
- Có, tớ biết. Hôm ông anh cả vào chơi đón cụ ra Bắc, tớ có đi tiễn. Ông anh mua vé tàu hỏa Thống Nhất, ghế ngồi, bảo sẽ xuống ga Nam Ðịnh. Thấy đông người quá, trong tàu chật như nêm cối, ghế cứng mà lại phải ngồi ba ngày ba đêm không được nhúc nhích, tớ chảy nước mắt. Cụ cũng khóc, đưa hai tay quờ quạng sờ mặt tớ và nói sẽ chẳng bao giờ có dịp gặp lại...
Quân chớp mắt, hắn cúi mặt như cố che giấu một cái gì đó đang dâng lên trong cổ họng, sau khẽ thở dài nói nhỏ với tôi:
- Tớ chỉ lo mẹ tớ mất trước khi tớ về, cậu ạ. Ra ngoài ấy cậu nhớ lạy mẹ tớ một lạy, xin cụ tha thứ cho tớ và nói, năm tới thế nào tớ cũng về thăm mẹ, càng sớm càng tốt.
- Ðược, cậu cứ yên tâm.
- Ðược ngồi ăn cơm với cụ và vợ chồng cậu tớ cảm động lắm. Tớ mong được tự tay xé thịt gà để riêng ra đĩa, tiếp vào bát cho bà cụ tớ cũng giống như cậu. Mẹ tớ hai mắt đã lòa...
Thế rồi sáng thứ Hai, hắn lên máy bay về Nhật thì sáng thứ Ba tôi ra Hà Nội. Tôi đi xe lửa, vé nằm, loại tàu nhanh hai ngày hai đêm, không đi máy bay vì tính tôi quen tiết kiệm. Những lúc ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh núi non hùng vĩ của vùng đèo Hải Vân , đèo Ngang, đầu óc tôi cứ vương mang nghĩ tới hình ảnh lúc hắn lên máy bay.
Chúng tôi đưa tiễn, hắn giơ tay chào tạm biệt 'Sayônara !'. Rồi trong lúc mọi người không để ý, hắn kín đáo chắp tay lạy về phía tôi một lạy. Tôi hiểu ý nghĩa của cái lạy đó nên chỉ gật đầu cho hắn yên tâm và giơ tay chào tạm biệt: 'Sayônara!'. Bây giờ tôi có bổn phận đem cái lạy đó ra Bắc, cùng với lời dặn hắn sẽ trở về. Và đầu óc tôi cứ miên man nghĩ đến bài ca của người du tử:
Từ mẫu thủ trung tuyến
Du tử thân thượng y...
Người con nào thì cũng thương mẹ. Tôi yêu bài thơ đó lắm.

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

Bài thuốc chữa thận hư nhiễm mỡ

Ông Hoạt cho biết bất kể ở bất kỳ lứa tuổi nào, trai hay gái đều có thể mắc phải bệnh thận nhiễm mỡ. Nguyên nhân gây bệnh chủ yếu do ăn quá nhiều thức ăn mặn, cay, ăn thức ăn nhiều mỡ động vật... Người bị mắc bệnh thận nhiễm mỡ thường xuất hiện các triệu chứng như cơ thể mệt mỏi, biếng ăn và mất ngủ kéo dài.
“Thời gian về sau ngoài những triệu chứng trên người bệnh còn bị phù nề chân tay, không có cảm giác muốn ăn. Việc đại tiện, tiểu tiện của người mắc chứng bệnh này cũng ít hơn so với người bình thường. Nếu không được chữa trị kịp thời, lượng mỡ trong cơ thể sẽ chèn ép các mạch máu dẫn đến người bệnh có thể bị tử vong”, lương y Hoạt nói về tác hại của bệnh thận nhiễm mỡ khá phổ biến hiện nay.
Với bài thuốc gia truyền của mình, ông Hoạt tự tin “trấn an” người bệnh rằng có thể yên tâm điều trị và những ai bị bệnh ở xa có thể tự tìm kiếm cây thuốc để điều trị tại gia. Nói về bài thuốc gia truyền mình đang sở hữu có tác dụng chữa trị bệnh thận nhiễm mỡ, ông Hoạt cho biết gồm sáu vị thuốc, trong đó quan trọng nhất là Thổ phục linh (dân gian còn gọi là cây Khúc khắc - PV).
“Đào cây Khúc khắc lên rồi rửa sạch đem ngâm nước vo gạo một đêm. Sau đó thái mỏng cây, phơi khô rồi sao cho đến khi chuyển màu vàng. Vị thuốc này có tác dụng giúp tiêu mỡ và bài tiết chất độc ra ngoài qua đường tiết mồ hôi, tiểu tiện”, ông Hoạt giải thích. Ngoài cây Thổ phục linh giữ vai trò chủ đạo của bài thuốc, cần có thêm 5 loại thảo dược khác là: Cây nắp ấm, ý dĩ (hạt bo bo - PV), cây ngấy tía, cây lá lốt và cây sả.
Cụ thể tác dụng từng cây thuốc, theo ông Hoạt là như sau: “Cây nắp ấm có tính mát, giúp lợi tiểu và đưa “thấp” (yếu tố ẩm ướt) ra ngoài. Hạt bo bo có chức năng bổ dưỡng can thận, còn cây ngấy tía đảm nhiệm chức năng dưỡng huyết. Hai vị cuối cùng là cây lá lốt và sả ngoài tác dụng đưa “thấp” ra khỏi cơ thể người bệnh còn có “nhiệm vụ” bài trừ phong rất hiệu quả”.
Tất cả sáu vị thuốc trên đều được sao khô, trộn đều với nhau và sắc lấy nước uống hằng ngày. “Mỗi lần nấu dùng khoảng 150 gam lá thuốc tức một thang thuốc. Lần đầu sắc 3 chén nước thành một chén, lần hai sắc 3 chén lấy hơn nửa chén. Uống đều đặn nước thuốc sau mỗi bữa ăn. Mỗi ngày uống một thang, kiên trì uống ít nhất sau hai tuần sẽ cho hiệu quả rõ rệt”, lương y Hoạt khẳng định.
Điều trị bằng bài thuốc nam gia truyền trên, người bệnh cần kiêng cữ tuyệt đối thức ăn có mỡ, thực phẩm chiên xào, thức ăn có vị cay, nồng như hạt tiêu, ớt. Ông Hoạt có lời khuyên, để mang lại hiệu quả tốt nhất, người bệnh nên cố gắng ăn nhạt. “Ít nhất phải ăn nhạt trong vòng nửa năm. Khi bệnh tình thuyên giảm rồi vẫn phải giữ thói quen ăn nhạt, tránh tình trạng bệnh tái phát rất khó chữa”, ông nói.

LY Nguyễn Hữu Hoạt ( Huế)

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013



 Hỏi bệnh và trả lời
Chú ơi con nhà chau thi thoảng bị chảy máu cam. Cháu nên cho uống thuốc gì hả chú. Con nhà cháu kén ăn và rất gầy. Cháu đang cho uống vtamin và canxi
 Bổ xung . Chú giúp cháu tư vấn để giúp con cháu lên cân trong dip hè này với.
Cháu Yến bát tràng
Trả lời:
Không cần cho uống canxi. Chảy máu cam là nóng trong, huyết áp tăng cao so với tuổi.
Lấy cây cỏ nhọ nồi 1 nắm, 1 nắm lá dâu, đun uống thay nước cả ngày.
Cho ăn cháo trai, lươn, luộc cá diếc lấy nước và gỡ thịt cá nấu cháo ăn thì nhanh tăng cân và khỏe.
Chú Liêu
--------------------------------------------------------------------------

Em hết thuốc rồi thầy ơi,em đo tay phải huyết áp  108-71-73, tay trái 108-75-72 , em uống thuốc này em đi phân thấy vàng hơn lúc trước, hôm kia vùng bụng em bị rát không chiu nổi em đi siêu âm thì nan gan của em không thấy nữa nó rát từng cơn thầy ạ, nhưng họ lại nói em bị nhân xơ tử cung, em buồn quá, còn tay em và chân bị tê họ chỉ chẩn đoan thôi, họ nói có thể do bị chèn day thần kinh nào đó nên mơi bị tê tay,  em biết do bị thiếu máu nên sinh ra nhiều bệnh, vậy em cắt tiếp thuốc theo đơn thầy cho hay sao, thầy giúp em nha thầy , em cám ơn thầy rất nhiều.
Nga Kim
Trả lời:



Huyết áp tuy còn thấp, nhưng số đo nhịp tim như vậy thì cũng không đáng lo. Em cứ yên tâm uống thuốc. Tây y nhiều khi họ chẩn đoán không ra nguyên nhân tê chân, tay đâu. Khí huyết kém nó làm ra bệnh.
   Nhân xơ tử cung không sợ đâu. Khi trong độ tuổi còn hành kinh nó có thể tự tiêu. Em tập bài Nạp khí trung tiêu kết hợp với bài Kéo ép gối thổi hơi ra làm mềm bụng sẽ đỡ. Trong thuốc nhớ cho thêm khoảng 20 gr Bồ công anh, Chỉ xác 10 gr nhé.
Thân
VV Liêu
-----------------------------------------------------------------------------------------

em đo tay trai112-78-75.tay phải122-80-73 , chân trái125-76-75 ,chân phải129-76-75. nhưng sau an em đo xuống  tay trái 95-66-80, tay phải101-71-76, chân trái 110-62-80. chân phải 112-64-78 ,chân của em trên mu bàn chân nó có vẻ xưng thầy a, em ấn nó hơi bị lõm, lâu lâu em hay thấy nặng như vậy đó thầy, thầy giúp em nha em cám ơn thầy nhiều
 Nga

Trả lời:





Sau ăn HA tay trái tụt xuống là dạ dày yếu. Chú ý tránh ăn các chất chua làm hạ huyết áp, đậu xanh, khổ qua, bí xanh cũng kiêng. Em có thể uống thuốc sau:
Đảng sâm, rửa sạch, cắt ngắn, sao thơm 20 gr. Thương truật sao thơm 12 gr, Hậu phác sao thơm 12 gr, Trần bì sao 5 gr, Cam thảo 6 gr, Đại táo 5 quả, Hạt sen sao thơm 20 gr, Bạch linh 12 gr, gừng tươi thái lát 10 gr.
Nếu tay còn lở ngứa thì thêm Kim ngân hoa 12 gr.
Lấy tay ấn , đẩy 2 huyệt Ế phong, giữ lâu khoảng 1 phút  để tăng HA và oxy cho não.
Tập bài Nạp khí Trung tiêu sau đó tập kéo ép gối thổi hơi ra làm mềm bụng 100 lần, lại tập tiếp Nạp Khí trung tiêu 5 lần nữa.
Phải kết hợp thuốc với tập khí công thì người mới khỏe được.
Thân
Liêu



Tổng số lượt xem trang